Sau khi Việt Nam để thua 0-1 trước Indonesia, BTC đã có sự chuẩn bị cho trận đấu lượt về. Người hâm mộ đội tuyển vẫn hết lòng cổ vũ, phủ đỏ khán đài Mỹ Đình. Dù vậy, thứ họ nhận về không phải chiến thắng, càng không phải màn trình diễn đủ thuyết phục từ các học trò ông Trousier, mà trở thành thất bại thật khó nuốt trôi. Chỉ nghĩ cũng đã thấy nghẹn ứ ở cổ.
So với trận lượt đi, đồng ý chúng ta đã chơi tốt lên để cụ thể hóa mục tiêu 3 điểm. Thậm chí tạo ra cơ hội ăn bàn sau cú dứt điểm sát cột dọc của Tiến Linh cùng cú đá phạt chất lượng của Văn Khang. Nhưng đội bóng áo đỏ mới là người phải vào lưới nhặt bóng từ sớm ngay trong 45 phút đầu tiên.
Sự yếu kém, thiếu tập trung của hàng phòng ngự đã làm sụp đổ mọi kế hoạch trước đó. Chúng ta mất phương hướng khi tâm lý bị ảnh hưởng, nền tảng thể lực không đủ để tranh chấp tay đôi thắng đối phương. Và cuối cùng, bàn thua đến từ những phút bù giờ hiệp 2 chính thức giết chết hy vọng, tình yêu của khán giả có mặt trên Mỹ Đình.
Sau trận, các cổ động viên đồng thanh hô “Trousier Out”, tiếng hô vang vọng trên màn ảnh tivi suốt gần 30s. Trong lịch sử, có lẽ đây là phản ứng gay gắt đầu tiên mà khán giả dành cho một vị chiến lược gia thuộc cấp đội tuyển. Sự kiên nhẫn, chờ đợi mong mỏi đã hóa thành cảm xúc tiêu cực, buộc phải cất lên thành lời.
Theo tin tức do app Fun88 cập nhật thì tối qua, Phù Thủy Trắng đã ngồi lại với VFF để chấm dứt hợp đồng sớm. Ông cũng biết rằng, cố đấm ăn xôi giờ không còn hiệu quả, thậm chí nhận phản ứng tiêu cực. Nói vậy để thấy, VFF đã khéo léo hơn xưa, lắng nghe người hâm mộ, chiều lòng số đông để giải quyết áp lực to lớn trước mắt. Câu chuyện của thầy Trousier đã kết thúc bằng việc bị sa thải. Nhưng dư âm cùng nỗi buồn thua trận sau 20 năm trước Indonesia chắc chắn sẽ không thể xóa nhòa.
Cơ mà người buồn nhất cũng không hẳn là cổ động viên, họ hô lên tiếc nuối và được bày tỏ cảm xúc công khai. Không giống như Quang Hải, người hùng Thường Châu năm nào gần như bật khóc khi thấy Minh Trọng được tung vào sân ở quyền thay đổi người cuối cùng.
Cầu thủ quê Đông Anh đã gạt chuyện đám cưới sang một bên, anh tập trung vào mục tiêu lớn hơn là cống hiến cho đội tuyển. Nhưng rồi, cựu sao Pau lại phải ngồi ngoài, hai tay ôm đầu, đá thùng nước, ánh mắt khao khát góp mặt dù chỉ một vài phút cũng đóng lại ngay trước mắt.
Hình ảnh bất lực của Quang Hải được chiếu đi chiếu lại rất nhiều lần trên truyền hình thay cho lời muốn nói của hàng triệu cổ động viên. Đồng ý chúng ta thua do đối thủ mạnh, thua do sai sót của hàng phòng ngự nhưng không thể thua về tinh thần, ý chí chiến đấu, càng không thể thua bạc nhược ngay trên sân nhà sau 2 thập kỷ ròng rã.
Nhiều người nhắc về sự nhiệt huyết của HLV Park Hang Seo khi còn dẫn dắt đội tuyển, chúng tôi không bàn luận gì thêm bởi hai cá nhân có sự khác biệt về phong cách huấn luyện. Cơ mà, thử đặt ra câu hỏi, khi toàn đội đang thua, những cầu thủ trẻ mắc sai lầm, họ nhìn ra ngoài sân thấy HLV vẫn đang ngồi trầm ngâm. Không ai nhắc, không ai hô cứ tự nhau mà đá, rồi lúc sai cũng không ai thông cảm, động viên khích lệ tinh thần.
Bài viết trên đây chỉ có giới hạn về số từ, chúng tôi cũng chỉ đứng ở góc nhìn của cá nhân, một người hâm mộ yêu bóng đá Việt Nam nói ra nỗi lòng của mình. Mọi thứ đã trôi qua được vài tiếng nhưng dư âm của trận thua 0-3, hình ảnh Quang Hải cúi đầu cùng pha hỏng ăn đáng tiếc của Tiến Linh sẽ còn ám ảnh rất lâu.
Giờ đây, cánh cửa đi tiếp của ĐTVN cũng đang dần dần khép lại, hy vọng chưa phải kết thúc nhưng để lách qua khe cửa hẹp, đoàn quân áo đỏ cần một điều thần kỳ. Mong rằng, sau cơn mưa trời lại sáng để nền bóng đá Việt Nam tiếp tục hướng theo sự phát triển chuyên nghiệp, tích cực.